Sáng ngày hôm sau, Lạc Thần Hi đỡ cái eo đau nhức không thôi mà rời giường.
Lúc xuống giường còn vấp ga giường một cái, tí nữa thì ngã sấp xuống.
"Mục Diệc thần, tên đàn ông thối tha không biết xấu hổ… Cầm thú!"
Mặt Lạc Thần Hi đỏ bừng.
Làm việc này trên bàn làm việc…
Cái tư thế kia quá có tính thử thách, eo cô muốn gãy luôn rồi!
Lạc Thần Hi rửa mặt xong, khí thế hung hăng phi xuống nhà ăn, định hỏi tội người đàn ông kia.
Nhưng cô vừa xuống lầu, liền bị thân hình nhỏ nhắn trong phòng khách hấp dẫn.
"Đáng chết, dám nói chuyện như vậy với chị dâu tôi, quả thật muốn chết!"
Vẻ mặt Mục Vi Vi cực kì dữ tợn, nắm chặt điện thoại trong tay, ra sức đập, trông giống như chỉ mạnh tay hơn chút nữa liền đập nát màn hình điện thoại.
Lạc Thần Hi trông mà kinh hãi, nhanh chóng đi tới: "Vi Vi, em đang làm gi thế? Đối xử nhẹ nhàng với điện thoại em một...chút…"
Nhưng cô chưa nói xong, liền nghe thấy tiếng "rắc rắc" nhỏ.