"Thế nhưng…"
Lạc Thần Hi vẫn thấy không ổn.
Mục Diệc Thần nói: "Kỳ thật, vừa nãy bà già kia nói không sai, dù sao em cũng được nhà họ Lục thu dưỡng, ở nhà họ từ bé đến lớn. Nếu một đồng cũng không cho bọn họ thật, không chừng bọn họ sẽ ra ngoài bôi xấu danh tiếng của em. Cho dù bản thân em biết rõ bọn họ đối xử với mình thế nào, nhưng người ngoài không rõ, đến lúc đó không tránh khỏi sẽ có người chửi bới em."
"Dù sao 20 triệu cũng chỉ là một số tiền nhỏ, bịt được miệng bọn họ, coi như bớt phiền toái."
Mục Diệc Thần càng nói, ánh mắt càng thâm trầm.
Hắn không nói ra miệng chuyện ban đầu vốn định không cho tiền, nhưng Lục Nhã Tĩnh nhắc đến chuyện bốn năm trước làm anh cảnh giác.
Cho dù hắn không quan tâm trước kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lạc Thần Hi từng vì việc năm đó mà không muốn gả cho hắn, chuyện này chắc chắn cực kỳ nghiêm trọng.
Hắn sẽ không cho Lục Nhã Tĩnh cơ hội ra ngoài nói lung tung.