Mặt Lạc Thần Hi không chút thay đổi mà liếc cô ta một cái.
"Nếu không có việc gì để nói thì bây giờ chúng tôi muốn ăn tối, không giữ mấy người nữa, người đâu….. Tiễn khách!"
"Ôi… từ từ, chờ đã!"
La Tú Đệ vừa nghe thấy Lạc Thần Hi muốn đuổi người liền cuống lên, vội vã mở miệng.
"Khụ khụ, Thần Hi này, cháu vội vàng như vậy làm gì chứ? Với lại, chúng ta vốn là người một nhà, ăn với nhau một bữa cơm, cơm nước xong xuôi rồi nói tiếp cũng được…. Được, được, được rồi, mợ nói luôn, giờ nói luôn đây!"
Ánh mắt lạnh băng của Lạc Thần Hi đảo qua làm La Tú Đệ giật mình một cái, không dám dong dài nữa, chỉ có thể nói ra mục đích đến đây.
"Kia…. Thần Hi à, chắc cháu cũng biết, sau khi ông ngoại cháu mất, con đường làm quan của cậu cháu vẫn không phát triển gì, nhà chúng ta lại phải chi tiêu nhiều, nên ông ấy chỉ có thể mở thêm công ty làm ăn đôi chút, kiếm tiền hỗ trợ trong nhà…"