"Rất tốt, con gái có thể ném cho anh, vậy còn anh thì sao? Em định đem anh ném đi đâu?!"
Mục Diệc Thần tức đến muốn cười.
Người phụ nữ này không nghe được trọng điểm à?
Trọng điểm là trong lòng cô căn bản không hề có chồng mình!
Cô cố tình lách chủ đề sao?
Lạc Thần Hi nghe ra được người đàn ông bên kia đầu dây đang nằm trong ranh giới nổi bão, thân thể vô thức run lên.
Theo bản năng làm ra lựa chọn tốt nhất: "Khụ khụ, chồng yêu, em sai rồi, em sai rồi được không? Anh biết em chỉ là bận bịu nên váng đầu thôi mà, chứ thật chất trong lòng em luôn có anh, thật! Anh yên tâm, em nhất định sẽ đền bù tổn thất cho anh. Anh có thể về nhà trước rồi chờ em được không?"
Lạc Thần Hi xuất ra hết vốn liếng của mình để dỗ dành chồng mình.
Mục Diệc Thần không chịu nổi giọng nói mềm mại nũng nịu của cô, lửa giận trong lòng đã được dập tắt hơn phân nửa.
Hắn hừ lạnh nói: "Em phỏng vấn ở đâu? Nhắn địa chỉ sang cho anh, anh đi đón em."