Nghe lời này, Phó Giai Đồng xém chút nữa đã không duy trì được vẻ bình tĩnh trên mặt mình nữa.
Lạc Thần Hi vậy mà gọi Mục Diệc Thần là chồng!
Cô tự cho mình có thể ngồi vững bảo tọa Thiếu phu nhân của Mục gia sao?!
Phó Giai Đồng tức giận muốn chết, thế nhưng, trong trường hợp thế này, cô ta vẫn còn phải giữ mặt mũi cho Phủ tổng thống, không thể phát tác tại chỗ.
Chỉ có thể cố nén giận dữ, nói: "Cái kia… Được rồi, chuyện đó tôi yên tâm rồi."
"Nếu không còn chuyện gì, chúng ta nên tranh thủ thời gian đi vào đi. Chúng ta đến phỏng vấn, không thể để Nghiêm đạo chờ chúng ta được, cô nói có đúng không?" Lạc Thần Hi cười híp mắt nói.
Phó Giai Đồng cắn răng: "Đúng vậy, chúng ta đi thôi."
Khóe môi Lạc Thần Hi cong nhẹ, không chờ cô ta, lập tức quay người đi.
Phó Giai Đồng nhìn theo bóng lưng yểu điệu của cô, khẽ cười lạnh.