Vốn dĩ toàn thân của Lạc Thần Tâm đã không còn chút lực, bị Mục Diệc Thần đạp một cái như vậy, lập tức té ngã xuống mặt đất.
Còn lăn lông lốc mấy vòng, đụng vào vách tường mới ngừng lại được.
Nghe được Mục Diệc Thần nói, cô ta không dám tin mở to hai mắt, đáy mắt tràn đầy sự ghen ghét và không cam lòng.
Mục đại thiếu gia thật sự tình thâm với Lạc Thần Hi đến mức này!
Đây rốt cuộc là tại sao?
Không phải đàn ông là loài động vật suy nghĩ bằng cảm tính sao?
Rõ ràng cô ta đã chỉnh sửa bản thân mình giống như đúc Lạc Thần Hi, thế nhưng thái độ của Mục Diệc Thần khi đối đãi với hai người bọn họ lại một trời một vực?!
Lạc Thần Tâm nghĩ sao cũng nghĩ không thông.
Thế nhưng Mục Diệc Thần căn bản không muốn liếc nhìn cô ta dù chỉ một cái, hắn lạnh giọng nói: "Bớt nói nhảm cho tôi nhờ! Cô nói cô biết tung tích của Bạch Tâm Hinh? Mau nói cho rõ ràng!"