Chân mày Mục Diệc Thần chau lại, mặt mũi đầy vẻ không kiên nhẫn.
Nhưng xét thấy vừa rồi mình có nói qua là cho anh Lượng một phút đồng hồ, hắn chỉ đành hỏi lại "Còn có chuyện gì? Đừng có dông dài nữa, nói một lần cho xong đi!"
Anh Lượng nhịn không được lẩm bẩm trong lòng.
Rõ ràng là Mục đại thiếu gia một mực cắt ngang lời anh ta, vậy mà giờ lại ghét bỏ anh ta nói chuyện không lưu loát.
Thực sự là oan mà…
Đương nhiên, ngoài miệng anh ta cũng không dám phàn nàn, nhanh chóng nói tiếp: "Đúng, đại thiếu gia, tôi cảm thấy được chuyện này không đúng cho nên tự mình đi qua xem Lạc Thần Tâm một cái, thế nhưng khi cô ta nhìn thấy tôi lại nói… Lại nói cô ta biết rõ tung tích của đại tiểu thư Bạch gia!"
"Cậu nói cái gì?!" Mục Diệc Thần cũng giật mình: "Lặp lại lần nữa?! Sao cô lại dính líu đên Bạch Tâm Hinh?"