Mục Vi Vi choáng váng.
Phía sau lưng đụng vào một mặt tường, mới một lần nữa tìm lại được cảm giác cân bằng.
Thế nhưng, cô nàng còn chưa kịp thở ra thì một làn hơi nóng rực của phái nam đã đột nhiên đến gần.
Phó Lâm Sâm kéo cô vào trong nơi chúc mừng hôn lễ, một tay chống vào mặt tường sau đầu cô, dùng một tư thế tiêu chuẩn giam cầm cô lại trước người mình.
Hô hấp của Mục Vi Vi trì trệ, dường như sắp đông cứng lại rồi.
Phó Lâm Sâm cao hơn Mục Vi Vi một cái đầu, hơn nữa đã là một người đàn ông trưởng thành.
Anh ta từ trên cao nhìn xuống cô. Dưới thân thể cao lớn thẳng tắp của anh ta, lần đầu tiên Mục Vi Vi cảm thấy mình nhỏ yếu như vậy.
"Phó Lâm Sâm, anh..."
Mục Vi Vi lúng túng lên tiếng.
Thế nhưng khi vừa mở miệng, cô nàng mới phát hiện được thanh âm của bản thân như bị mèo ăn, vừa mềm vừa yếu, suýt nữa đã khiến cho người ta nghe không rõ.