"Chuyện này à…" - Phó Lâm Sâm ngập ngừng một chút.
Mục Vi Vi lập tức khẩn trương, đôi mắt to gắt gao trừng mắt với Phó Lâm Sâm, ánh mắt tràn đầy ý tứ cảnh cáo.
Nếu như Phó Lâm Sâm nói chuyện ngày hôm đó ra, cô coi như xong đời!
Đi bar, uống rượu, qua lại với đàn ông, đêm không về nhà ngủ, còn… Còn cùng đàn ông lạ mặt đi khách sạn thuê phòng…
Chuyện này nếu như để cha mẹ và anh hai cô biết, coi như toàn bộ của cô kết thúc rồi!
Phó Lâm Sâm nhìn cô nàng một cái, cố tình không mở miệng ngay.
Mục Vi Vi căng thẳng đến mức tim muốn nhảy khỏi cổ họng.
Phó Lâm Sâm cong môi lên, lúc này mới nói: "Một tháng trước chúng tôi có đụng phải nhau một lần, lúc đấy giữa chúng tôi có chút hiểu lầm, xảy ra cãi cọ, sau đó chia tay trong không vui. Tôi thật sự không ngờ, cô bé lúc ấy lại là đại tiểu thư của Mục gia! Thật sự lúc đó tôi không nhìn ra, nếu không thì đã không ầm ĩ với cô, thật sự xin lỗi, Mục tiểu thư."