Bé con buồn ngủ cho nên không muốn hôn cô ta, đương nhiên cô ta không thể đi so đo với trẻ con được.
"Đúng rồi!"
Phó Giai Đồng lấy ra một mặt dây chuyền hình con thỏ bằng phỉ thúy trên người ra, đưa đến trước mặt bé con.
"Đường Đường, đây là quà gặp mặt dì tặng cho con, có phải là rất đẹp không?"
Lần này đến đây, cô ta đã có chuẩn bị.
Bởi vì biết Mục Diệc Thần có một đứa con gái ba tuổi rưỡi, cho nên đã bỏ ra nhiều tiền để mua cái mặt dây chuyền phỉ thúy tốt nhất nước này, muốn nhờ vào nó để lấy lòng bé con.
Phó Giai Đồng đưa tay ra, muốn tự mình đeo sợi dây chuyền lên cổ bé con.
Nào ngờ, còn chưa đụng được vào người bé con, bé con đã đột nhiên xoay người một cái, vung cái bàn tay nhỏ lên, lập tức đánh cô ta ra ngoài.
Mặt dây chuyền phỉ thúy trong tay cô ta xém chút đã bị hất văng đi.
Ngay cả Đàm Nguyệt Như cũng ngây người: "Đường Đường, con sao thế? Phải biết lễ phép, không được đánh dì."