Bé con ôm cổ bà nội, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Ánh mắt nhìn đến mặt Phó Lâm Sâm, đôi mắt to tròn của bé con lập tức sáng lên. Trên gương mặt nhỏ lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Chú đẹp trai!"
Dáng vẻ của chú này trông rất đẹp nha!
Hơn nữa còn hơi giống với chị xinh đẹp nhà bé, thích chú!
Bé con vừa nói vừa ghé mặt gần lại với Phó Sâm Lâm, hôn lên mặt anh ta một cái.
Phó Lâm Sâm thụ sủng nhược kinh: "Đây là Đường Đường sao? Thật ngoan, thật đáng yêu!"
Lần trước khi Phó Lâm Sâm nhìn thấy bé con là lúc sinh nhật tròn hai tuổi của bé.
Lúc đó bé thân hình nho nhỏ, hơn nữa còn rất nhát gan, bên ngoài âm thanh hơi lớn một chút thôi bé đều đã sợ đến mức toàn thân phát run.
Cùng thiên thần nhỏ mềm mại, không sợ người lạ bây giờ hoàn toàn không giống nhau.
Không ngờ, hai năm trôi qua, bé con lại trở nên đáng yêu như vậy.
Lạc Thần Hi cũng bị hành động của bé con làm cho hoảng sợ.