Hơn nữa, còn trực tiếp ôm cô ra ngoài cửa.
Lạc Thần Hi lập tức biến sắc: "Mục Diệc Thần, anh.. Anh làm gì thế??! Không phải vừa rồi em đã giải thích rõ rồi sao?
Mục Diệc Thần cúi đầu nhìn cô, thế nhưng bước chân lại hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.
"Ừm, không sai, vừa rồi em nói rất hay, sau này Thịnh Dục có tìm em, em cứ tiếp tục nói như vậy! Xét thấy biểu hiện lần này của em rất tốt, thân làm chồng, tất nhiên anh phải thưởng cho em. Anh biết, em yêu nhất là người chồng này, thưởng những thứ khác cho em em cũng không hứng thú, cho nên, anh chỉ có thể hi sinh bản thân một chút, tự mình thỏa mãn em…"
Mục Diệc Thần mặt không biểu tình, nói với vẻ miễn cưỡng.
Lạc Thần Hi duỗi thẳng chân, muốn đạp hắn, thế nhưng, Mục Diệc Thần chụp lấy đầu gối cô, khiến cho cô không thể nào đạp được.
Lạc Thần Hi chán nản "Mục Diệc Thần, anh buông em ra! Em không cần anh hy sinh, cũng không cần anh thưởng!"