Nghĩ tới đây, Lạc An Quốc lại chuyển hướng sang Lạc Thần Hi.
Khóe miệng rung động mấy cái, ý đồ bày ra nụ cười hiền hậu nhưng cơ mặt lại phản bội hắn, nụ cười vô cùng mất tự nhiên.
Hắn gượng cười hai tiếng: "Khụ khụ, Thần Hi a, ba ba sai rồi, ba không nên tin vào lời nói của Hồ Mạn Nhã cùng Lạc Thần Tâm, làm con chịu ủy khuất. Nhưng ba ba thật lòng yêu con, Hồ Mạn Nhã ép ba đưa con đến cô nhi viện, ba vô cùng nhớ con, lo lắng con ở đó sẽ bị bắt nạt..."
"Đúng rồi, ba hằng năm đều quyên tiền cho cô nhi viện con ở, sau này khi mẹ nuôi con phát bệnh, không phải ba cũng cho con tiền chữa trị sao?"
"Ba để con thay thế Lạc Thần Tâm đến Mục gia, cũng là vì muốn tốt cho con, hi vọng con có thể gả vào hào phú, làm Thiếu phu nhân nhà giàu, s ba ba cũng là lo lắng cho con!"
Lạc An Quốc vắt hết óc, vì chính mình mà tìm đủ loại lí do phù hợp.
Nhưng hắn nói đến khô cổ, Lạc Thần Hi vẫn không biểu cảm gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.