Cô nói lời này, tuyệt đối không phải vì qua loa lấy lệ, kéo dài thời gian Mục Diệc Thần.
Mà thật sự định nói rõ chân tướng với người đàn ông này.
Hôm đó, Lạc Thần Hi ngồi một mình trong công viên không có bóng người, nghĩ đến việc sẽ phải xa Mục Diệc Thần, về sau rốt cuộc không cần lo lắng nữa, nhưng cảm giác đau đớn sợ hãi mãnh liệt ấy, gần như xé rách thân thể đang sống sờ sờ của cô!
Một giây kia, cô sâu sắc mà ý thức được, Mục Diệc Thần quan trọng với cô thế nào.
Quan trọng đến mức cô biến thành vô cùng ích kỷ, dù biết rõ chính mình tồn tại sẽ liên lụy đến Mục Diệc Thần, cô đều nghĩ sẽ ích kỷ giả bộ quên hết mọi thứ, sống chết mà ỷ lại bên cạnh người đàn ông này không rời đi...
Lúc ấy, cô cho rằng chính mình đã không còn cơ hội rồi.
Nào biết được, Mục Diệc Thần lại đột nhiên đuổi tới, còn không cho phép cô phản bác câu nào, trực tiếp khiêng cô trở về nhà.
Kế tiếp, là ba ngày ba đêm với các loại ''Trừng phạt''.