Hơn nữa vẫn còn không thèm phân trần, trực tiếp trói cô trở về biệt thự Mục gia.
Ba ngày này, cô vẫn luôn bị Mục Diệc Thần nhốt lại trong phòng, bị hắn dùng các loại lý do kỳ kỳ quái quái trừng phạt.
''Mục Diệc Thần, anh... Anh còn không biết xấu hổ mà giả vờ vô tội nữa! Rõ ràng là anh... Anh...''
Lạc Thần Hi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lời, chỉ vào mũi của Mục Diệc Thần bắt đầu mắng.
Nói anh không biết xấu hổ vẫn còn là nhẹ!
Rõ ràng chính là cầm thú!
Mục Diệc Thần nhíu mày, đè thấp giọng: ''Ha ha, em yêu, em muốn nói anh cái gì hả?''
Tiếng nói hơi lộ chút khàn khàn gợi cảm của anh lọt vào trong tai, làm sau lưng Lạc Thần Hi liền dâng lên cảm giác run rẩy khó nói.
Cảm giác mấy hôm trước bị Mục Diệc Thần mạnh mẽ áp chế, lại hiện lên trong lòng.
Lần này, lực uy hiếp vẫn còn rất đầy đủ.
Lạc Thần Hi chép miệng, thở phì phì mà nhìn hắn, cũng không dám tiếp tục mắng nữa.