Đi đến cửa tiểu khu, Hạ Cẩn Ngôn dừng bước, cười như không cười mà liếc nhìn Mục Diệc Thần một cái: "Cãi nhau rồi hả?"
Mục Diệc Thần nhíu mày: "Sau anh biết vậy, chẳng lẽ là Cẩn Tư..."
"Nó chưa nói gì cả." Hạ Cẩn Ngôn lắc đầu: "Chẳng qua, lúc em dâu nói chuyện với cậu, đều không dám nhìn cậu, không giống bộ dáng có tình cảm tốt với cậu cho lắm..."
Khóe miệng Mục Diệc Thần giật giật.
Cô gái ngốc nhà anh lúc đối mặt với anh, liền mất tự nhiên như thế sao?
Ngay cả người ngoài cũng nhìn ra được.
Hạ Cẩn Ngôn nhìn bộ dáng không cam lòng của anh, âm thầm lắc đầu: "Diệc Thần. anh coi cậu như em trai ruột, nên khuyên cậu thêm một câu này. Cho dù có hiểu lầm gì, đều phải đúng lúc nói rõ, ngàn vạn lần đừng dễ dàng chia tay. Nói cách khác, Cẩn Tư chính là vết xe đổ của cậu đấy!"
Mục Diệc Thần kinh ngạc nói: "Cẩn Tư... Vẫn còn suy nghĩ tới cô nàng kia? Không thể nào? Đều đã qua bốn năm năm rồi mà!"
Hạ Cẩn Ngôn nói: "Bốn năm năm thì thế nào?"