Chỉ cần nghĩ tới vợ và con gái của Mục Diệc Thần anh, gần đây lại ở chỗ cũ nát như vậy, anh liền đau lòng muốn chết.
Nghĩ tới đây, anh lấy điện thoại ra, gọi cho anh Lượng bọn họ sắp xếp một phen.
Lạc Thần Hi vốn cho rằng, Mục Diệc Thần chỉ là kiêu ngạo theo thường lệ mà thôi, vì thế, sau khi tranh cãi với anh hai câu, cũng không để trong lòng nữa, mang theo Bánh bao nhỏ vào phòng tắm rửa tay lau mặt.
Nhưng mà, cô không nghĩ tới, chỉ trong nửa tiếng như vậy thôi.
Chờ cô và Bánh bao nhỏ ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy vài người trong phòng khách, đang nâng từng cái sofa, đồ dùng, tủ lạnh,... mới tinh vào nhà cô.
Sắc mặt Lạc Thần Hi liền thay đổi, khẩn trương chạy đến: " Mục Diệc Thần, anh... Anh đang làm gì vậy?"
Mục Diệc Thần nhàn nhã dựa vào tường: "Đổi đồ dùng cho em, nhà này của em quả thực không giống là cho người ở, đã nhỏ thì thôi đi, đồ dùng còn cũ nát như vậy. Lão công giúp em sửa chữa lại, không cần quá cảm ơn anh đâu!"