Bánh bao nhỏ chớp mắt to, mím miệng nhỏ, bộ dạng tội nghiệp đáng thương.
Ai mà nhìn thấy đều sẽ mềm lòng.
Lạc Thần Hi khó xử không thôi: "Đường Đường, thế này có được không? Con về nhà ba ba ở trước, vài ngày nữa chị lại sang thăm con..."
"Oa... Không cần, muốn chị cơ! Đường Đường thật đáng thương, đã bị bệnh rồi, chị còn không ở với Đường Đường nữa..."
Bánh bao nhỏ lập tức khóc lớn hơn nữa, còn bắt đầu thở hổn hển.
Lạc Thần Hi đột nhiên nhớ tới, Bánh bao nhỏ bị viêm phổi còn chưa khỏi, khóc lớn như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng xấu đến thân thể.
Cô khẩn trương ôm lấy Bánh bao nhỏ, hôn một chút lên mặt cô bé, dỗ dành nói: "Đường Đường ngoan, không khóc không khóc, chị ở với em còn không được sao? Đừng khóc nữa có được không?"
"Còn ba ba nữa!"
Bánh bao nhỏ ôm lấy cổ Lạc Thần Hi, vùi mặt vào cổ cô, mơ hồ nói.
"Rồi rồi rồi, còn ba con nữa!"