Thấy cậu ta rời đi, Mục Diệc Thần liền suy sụp tựa vào ghế làm việc.
Trác Phong nói không sai, còn tiếp tục như vậy, quả thật không được.
Nhưng mà, vốn không phải là anh không muốn ngủ, mà là... Không ngủ được!
Chỉ cần nghĩ tới cô gái nhỏ mà anh đã thật lòng đào tim đào phổi đối tốt với cô, vậy mà lại không thèm đếm xỉa tới tấm lòng của anh, ba phen mấy bận từ chối anh, trong lòng anh liền vô cùng nóng ruột.
Dẫn đến hậu quả trực tiếp là mất ngủ.
Mục Diệc Thần nhìn lọ thuốc mà Trác Phong để lại trên bàn, do dự một chút, vẫn đưa tay cầm lấy.
Trong khoảng thời gian này, anh cũng đã thử một vài loại thuốc ngủ trong nước, nhưng vẫn không có bất cứ hiệu quả gì với anh.
Đàm Nguyệt Như cho người đưa tới lọ thuốc này là đồ nhập khẩu, nói không chừng sẽ có tác dụng?
Mục Diệc Thần đổ ra một viên thuốc, ngửa đầu nuốt xuống.
Qua vài phút, quả nhiên có chút mệt mỏi.