Tuy ngoài miệng thường xuyên ghét bỏ Mục Diệc Thần, nhưng mà, Đàm Nguyệt Như sao có thể không quan tâm đứa con lớn nhất này được?
Yêu cầu chọn con dâu quan trọng nhất của bà, chính là thật lòng.
Nếu không nhìn ra Lạc Thần Hi cực kỳ yêu Mục Diệc Thần, bà dù có thưởng thức Lạc Thần Hi, tối đa cũng chỉ nhận con bé làm con gái nuôi, chứ chắc chắn sẽ không muốn để cô gả cho Mục Diệc Thần.
Mục Diệc Thần vẫn đang nổi nóng, sao có thể nghe vào tai được.
Anh hừ lạnh nói: ''Hai mắt tỏa sáng liền đại biểu là cô ấy yêu con? Cô gái ngốc kia vốn là nhan khống, bộ dạng xinh đẹp cô ấy đều thích, nếu không để con rạch khuôn mặt này một chút, mẹ xem xem cô ấy có còn thèm liếc nhìn con nữa hay không.''
Đàm Nguyệt Như quả thực hận không thể tát chết đứa con trai này.
''Con có thể đừng có nguyền rủa chính mình như thế hay không hả? Lão nương sinh ra con hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, con cho là dễ dàng sao? Con dám động mặt mình thử xem?''