Thiên ngôn vạn ngữ đè ở trong lòng, lại trầm trọng như vậy.
Lúc này, Lạc Thần Hi thật sự vô cùng hi vọng phần bệnh án trên tay Mục Diệc Thần là đầy đủ, để Mục đại thiếu có thể trong một lần liền biết tất cả chân tướng, không cần cô phải tự mình mở miệng.
Như vậy, cho dù có bao nhiêu đả kích, đều chỉ cần tiếp nhận trong một lần.
Như bây giờ, quả thực làm cô tiến thoái lưỡng nan.
Lạc Thần Hi há miệng thở dốc: '' Mục Diệc Thần, em có có chuyện muốn... Muốn nói cho anh...''
Mục Diệc Thần thở dài, cảm giác tất cả kiên nhẫn trong đời mình, có tám phần đều đã dùng trên người cô gái ngốc nghếch này rồi.
''Còn có chuyện gì? Em nói đi. Trừ việc chia tay ra, tất cả chuyện khác anh đều có thể tiếp nhận.''
Lạc Thần Hi kìm nén rất lâu, vẫn không thể nói nên lời.
Mục Diệc Thần cũng đã cảm thấy không bình thường, nhíu mày lại: ''Rốt cuộc là làm sao vậy? Em đừng làm anh sợ?''