Phảng phất lại lần nữa trở về khoảng thời gian đen tối nhất trong quá khứ kia.
Sau khi tỉnh táo lại, Lạc Thần Hi liền hiểu rõ, chuyện này là không cách nào tránh khỏi.
Chỉ cần Mục Diệc Thần muốn biết, anh sớm muộn gì cũng sẽ biết rõ chân tướng.
Cô hít sâu mấy lần, cảm giác chính mình đã dần dần khôi phục lại từ sự sợ hãi bối rối khi hãm sâu trong hầm băng, vì thế giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy ngực Mục Diệc Thần.
'' Mục Diệc Thần, anh... anh buông...''
Mục Diệc Thần rất không muốn buông ra.
Nhưng mà, phản ứng vừa rồi của Lạc Thần Hi rõ ràng đã dọa đến anh.
Anh hơi hơi nhíu mày, vẫn quyết định thuận theo ý cô, buông lỏng tay ra.
Lạc Thần Hi chuyển qua chỗ khác trên sofa, ngăn cách một khoảng với Mục Diệc Thần.
Vẻ mặt cô cũng khôi phục bình tĩnh.
Hoặc là nói, quá mức bình tĩnh.
Trong ấn tượng của Mục Diệc Thần, Lạc Thần Hi luôn luôn xinh đẹp ngọt ngào, chưa từng thấy vẻ mặt cô lạnh lẽo như vậy.