Cô thấy Bánh bao nhỏ ở cửa phòng tắm, lập tức chạy tới ôm lấy con bé.
"Hóa ra là em đi tiểu đêm! Làm chị sợ muốn chết! Lần sau nửa đêm muốn dậy, phải nói cho chị một tiếng, biết chưa?" Lạc Thần Hi búng nhẹ trán cô bé.
Bởi vì buổi tối ánh đèn lờ mờ, cô cũng không chú ý tới khuôn mặt khẩn trương đầy mồ hôi lạnh của Bánh bao.
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, ngoan ngoãn vâng dạ: "Em biết rồi, chị xinh đẹp."
"Đường Đường ngoan quá!"
Lạc Thần Hi hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, ôm nhóc trở về giường.
Còn bên kia, Mục Diệc Thần nghe âm thanh "tút tút tút" trong điện thoại, tức giận đến thiếu chút nữa đập di động!
"Chạy đi một ngày hai ngày là muốn tôi đến đón sao? Tuyệt đối là bị chiều hư! Thích ở lại nhà trọ nhỏ xíu đó thì ở lại đi, sớm muộn gì cũng khóc lóc chạy về!"
…
Sáng thứ hai, lúc đến công ty, sắc mặt Mục Diệc Thần âm trầm đáng sợ.
Dọa Trác Phong toàn thân run rẩy.