Cô ta không nghĩ tới, Trần Hi Lạc còn chiêu này!
Lại bảo cô gọi điện thoại cho Mục Diệc Thần!
Mục Diệc Thần làm sao có thể nghe điện thoại của cô ta? Kể cả có nghe, thì đừng mơ sẽ chạy tới đây làm chứng cho cô ta?
Ngược lại nếu Mục Diệc Thần biết cô ta đến nhà trẻ dụ dỗ Bánh bao nhỏ, cô ta nhất định sẽ chết rất thảm!
Sắc mặt Lạc Thần Tâm lúc xanh lúc trắng, hỗn hợp đó có cả vết máu, giống như là một bảng pha màu.
Lạc Thần Hi dù bận rộn nhưng vẫn ung dung đứng bên cạnh nhìn, chờ trong chốc lát, nhịn không được thúc giục nói: "Lạc tiểu thư, cô không gọi sao? Hay cô có tật giật mình, không dám gọi?"
Bởi thời gian chờ quá lâu, quần chúng vây xem bắt đầu thấy kì quái.
Nhao nhao dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Lạc Thần Tâm.
Lạc Thần tâm biết rõ không thể tiếp tục như vậy, vắt hết óc, rốt cuộc lấy ra được một cái cớ.