"Đình Uyên, cậu nói gì? Không phải gặp Thiến Thiến nhà tôi cùng Lạc Thần Hi sao? Cậu hôm qua nói chuyện này cho tôi rồi, sau đó tôi còn đi bệnh viện đón Thiến Thiến."
Nghe Bạch Thế Huân nói vậy, Mục Diệc Thần lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
"Cái gì? Thần Hi hôm qua đi bệnh viện? Cô ấy bị bệnh sao? Đến cùng là có chuyện gì? Vì sao tôi không biết gì?"
Không đợi Bạc Đình Uyên trả lời, Bạch Thế Huân liền chen vào.
Lớn tiếng nói: "Việc này tôi biết rõ. Là Thiến Thiến nhà tôi thể hàn, mỗi lần đến tháng đều rất đau, cho nên Lạc Thần Hi cùng cô ấy đi xem bệnh. Còn vì sao không nói cho cậu... Không phải hai người cãi nhau sao? Hơn nữa cùng bạn thân đi khám chút bệnh là chuyện nhỏ, cần thiết phải nói với cậu sao?"
Bạch Thế Huân giải thích nghe vô cùng chính xác, vô cùng hoàn hảo.
Nhưng mà, chân mày Mục Diệc Thần vẫn nhíu chặt không giãn ra.
Không biết vì sao hắn thấy chuyện này không đúng, bề ngoài không đơn giản như vậy.