Đàm Nguyệt Như nhịn không được nâng trán: "Đừng có mạnh miệng! Mẹ nói cho con biết, hôm nay lúc mẹ về nhà, nhìn thấy Thần Hi kéo một cái vali lớn, bộ dạng như lén dọn ra ngoài, may mà mẹ phát hiện kịp thời…"
"Cái gì? Cô ấy muốn dọn ra ngoài? Cô ấy hiện tại đang ở đâu?''
Nghe nói như thế, Mục Diệc Thần rốt cục không kiềm chế được, đổi sắc mặt.
Đàm Nguyệt Như trừng mắt liếc hắn một cái: "Không phải con không quan tâm đến nó sao? Hỏi ta làm gì?"
Mục Diệc Thần bày ra vẻ mặt bị đè nén: "Con chỉ là không thích vô duyên vô cớ bị phụ nữ vứt bỏ!"
"Ha ha, con lại nghĩ một đằng nói một nẻo hả!" Đàm Nguyệt Như quét mắt nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn không nỡ nhìn con trai phiền muộn.
"Con yên tâm, Thần Hi chỉ trở lại nhà mẹ đẻ trước kia ở. Mẹ sợ nó với chúng ta không liên hệ nữa, cố ý để cho Đường Đường đi theo nó. Có chuyện gì còn có thể thông qua Đường Đường…"
"Con không cần một người phụ nữ không cần con?" Mục Diệc Thần cười lạnh một tiếng.