Theo lễ phép, Mục Diệc Thần lui về phía sau một bước, nhường phụ nữ đi trước.
Nhưng không ngờ thân thể Phó Giai Đồng bỗng nhiên lắc lư một cái, đứng không vững, ngã về phía hắn.
Mục Diệc Thần đang đứng ở góc giữa cửa phòng và vách tường, tránh cũng không thể tránh.
Thấy Phó Giai Đồng muốn ngã về phía người mình, hắn khẽ nhíu mày, đưa tay đỡ lấy hông cô ta.
"Phó tiểu thư, cẩn thận một chút, có phải là trật chân không?"
Phó Giai Đồng cúi đầu, mặt ửng đỏ: "Mục đại ca, em thật vô ý, vừa rồi ngồi lâu, nên đứng không vững…"
Cô nói được nửa câu, bỗng nhiên cảm giác được cánh tay đang đỡ bên hông thu về, cô lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
Cô vội níu lấy khung cửa mới miễn cưỡng không ngã.
Lập tức mở to hai mắt, mơ hồ nhìn Mục Diệc Thần.
Đã đỡ cô, ít ra cũng phải chờ cô đứng vững rồi mới buông tay chứ?
Như thế này đúng là quá mất phong độ.