Hắn đang lo lắng nịnh nọt Lạc Thần Hi, căn bản không để ý tới ánh mắt của nhân viên lễ tân.
Không nghĩ tới cô ta còn nói tiếp, hơn nữa còn tiếp tục không biết điều, lại còn hết sức tận lực chửi bới Thiếu phu nhân!
Sắc mặt Trác Phong trầm xuống, lạnh lùng nói: "Cô đang nói bậy nói bạ gì thế?
Là nhân viên của Mục thị, bất kể là ai đến đều phải lễ phép, có ai như cô? Nhìn lại thái độ của mình với khách xem!"
"Hơn nữa những lời đàm tiếu kia từ đâu ra? Cái gì mà tổng tài có bạn gái mới, ai ai cũng biết? Các cô mỗi ngày đi làm không làm việc cho tốt, chỉ biết tán phét buôn chuyện? Công ty nuôi các cô không được ích lợi gì?"
Nhân viên lễ tân bị hắn răn dạy một phen, sắc mặt ngày càng trắng bệch.
Nhưng mà trong mắt Trác Phong lại không có chút ý tứ thương hoa tiếc ngọc nào.
Ánh mặt hắn lạnh lùng quét qua nhân viên lễ tân: "Cô bị sa thải, đến phòng kế toán nhận lương đi. Từ ngày mai, tôi không muốn thấy cô trong công ty nữa!"