Lạc Thần Hi nhìn lướt qua trên chỗ trống bên kia mặt bàn, có chút ngây người.
"Anh ấy đến công ty sao..."
Đàm Nguyệt Như kinh ngạc: "Sao vậy? Diệc Thần không nói với con sao? Sáng sớm hôm nay đã ra khỏi cửa rồi."
Đáy mắt Lạc Thần Hi hiện lên một tia ảm đạm, nhưng không muốn để cho Đàm Nguyệt Như lo lắng,cô vẫn nói: "Anh ấy có nói, nhưng mà buổi sáng con mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ, cho nên không nhớ rõ anh ấy đã nói cái gì."
"Thì ra là thế, nếu như chưa tỉnh ngủ, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi lại đi nghỉ một chút."
Đàm Nguyệt Như nghe vậy, cười vô cùng vui vẻ.
Tên tiểu tử này cũng mạnh gớm.
Nuôi lớn như vậy rồi, cuối cùng có chút tác dụng, chí ít cũng có thể mang về một đứa con dâu ta vừa ý.
Nhưng dù sao, giải quyết xong một đứa vẫn còn một đứa không đáng tin.
Nghĩ tới đây, Đàm Nguyệt Như nhịn không được liền quay đầu, trừng mắt nhìn Mục Diệc Lăng.