"Mau chóng chuẩn bị phẫu thuật! Bệnh nhân bị tai nạn xe dẫn đến trọng thương, thai nhi trong bụng đã tám tháng, nhất định phải lập tức làm giải phẫu!"
"Bệnh nhân mất máu quá nhiều, đã rơi vào hôn mê!"
"Không được, không giữ được đứa nhỏ!"
"Đã đến lúc nào rồi, còn nghĩ nhiều đến việc giữ được đứa bé hay không làm gì? Cứu người lớn trước, cứu sống được một người thì cứu một người!"
Trong bóng tối, Lạc Thần Hi phảng phất nhớ về buổi đêm bão táp mưa sa hôm đó.
Cô nằm ở trên bàn phẫu thuật, cả người lạnh toát, ý thức mơ hồ.
Cô có thể nghe được chung quanh là từng đợt từng đợt tiếng bước chân người truyền đến và tiếng bàn bạc của các nhân viên y tế, thế nhưng lại không có cách nào động đậy được.
Cơ thể như đang phiêu du trên mây.
Tất cả mọi âm thanh, đều giống như từ một nơi rất rất xa truyền đến.
Giống như không chân thực.