Mục Diệc Thần liếc nhìn đứa em ngốc nghếch này.
Môi mỏng hơi cuộn lên, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ngớ ngẩn!"
Không phải chỉ là cầu hôn thôi sao?
Chuyện đơn giản!
Mục Diệc Thần hắn cầu hôn, sao có thể bị người khác cự tuyệt?
Lại còn cái gì mà khẩn trương?
Mục Diệc Lăng bị anh trai khinh bỉ, vẫn không tin, tiếp tục truy hỏi: "Anh cả, anh thật sự là không khẩn trương chút nào? Không phải là tâm lí sẽ bất an sao? Dù sao, lần trước anh cầu hôn chị dâu, vậy mà bị chị ấy cự tuyệt!"
Mục Diệc Thần lần này mặt đã đen lại: "Im miệng! Em không nói không ai bảo em bị câm đâu! Tốt nhất em nên cam đoan hôm nay phải thật hoàn hảo, không xảy ra bất cứ sai sót, bằng không thì..."
Mục Diệc Lăng giật mình một cái: "Cái kia em... Em sẽ lập tức gọi điện thoại, để cho người ta kiểm tra kĩ lưỡng một chút..."
Nhìn thấy bóng lưng chạy như bay của anh hai, Mục Vi Vi ngồi trên ghế salon khinh thường nhếch miệng.