Lạc Thần Hi vô thức giãy dụa, nhưng hoàn toàn bất lực.
Cô chỉ có thể hạ giọng, lo lắng hỏi: "Mục Diệc Thần, anh… anh muốn làm gì? Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Thả tôi ra!"
Mục Diệc Thần nhìn cô từ trên cao, ánh mắt lạnh lẽo quét qua khiến cả người cô căng cứng.
Cuối cùng, hắn không hề nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, kéo tay cô đi về phía cửa ra.
Lạc Thần Hi còn định nói thêm gì đó, nhưng trước ánh nhìn chằm chằm của công chúng lại thôi.
Cô lo lắng mình sẽ bị bại lộ thân phận, chỉ có thể im lặng, ngoan ngoãn để hắn kéo đi.
Mục đại thiếu gia lửa giận bừng bừng, chỉ cần nghĩ đến việc vừa rồi người của hắn cùng Thịnh Dục sóng vai đứng bên nhau, trong lòng hắn ngày càng bực bội.
Bước chân hắn vì thế cũng ngày càng nhanh.
Lạc Thần Hi bị hắn nắm tay kéo đi, bước chân cũng nhanh hơn mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp hắn.
Không bao lâu, hai người đã ra khỏi hội trường.