Không biết qua bao lâu.
Ngay lúc Mục Diệc Lăng sắp không chịu nổi áp lực, định đặt mông ngồi xuống.
Cyril không giữ được bình tĩnh nữa, mở miệng: "Mục đại thiếu, cậu đến gia tộc tôi làm khách, nhưng ngay cả một chút lễ nghi cậu cũng không hiểu, chủ nhân đến rồi mà cậu vẫn còn ngồi, chỉ sợ có chút không phải."
Cyril đứng giữa gian phòng, mà Mục Diệc Thần vẫn bình chân như vại ngồi uống trà tại chỗ.
Trong sự vô hình này đã khiến cho khí thế của Cyril giảm đi một chút.
Lúc này Mục Diệc Thần mới ngẩng đầu, khóe môi dâng lên một nụ cười lạnh: "Tuy nói tôi là khách, nhưng mà, ở một đại gia tộc như chúng tôi, thân phận và địa vị là thứ quan trọng hơn."
"Cậu có ý gì?" Sắc mặt Cyril biến hóa. "Cậu đang nói cho tôi biết là địa vị của cậu cao hơn tôi sao? A, người Trung Quốc mấy người đã bành trướng đến mức này rồi à?"