Nghe được lời này, Lạc Thần Tâm xém nữa đã ngất đi.
Mục Diệc Thần thế mà lại nói… cô ta quấy rối hắn!
Cô ta chính là Mục đại thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận, tại sao lại không có ai chịu tin cô ta?!
Hơn nữa, cô ta nghĩ thế nào cũng không hiểu.
Hôm nay, thời điểm Mục Diệc Thần bước lên thảm đỏ, rõ ràng là nói toàn những lời hữu ích, tạo thanh thế cho Tinh Thần.
Đây rõ ràng là muốn lấy lòng cô ta.
Nhưng tại sao bây giờ lại bày ra thái độ này?
Cô ta chưa kịp phản ứng thì mấy nhân viên an ninh đã bước đến, kéo cô ta ra ngoài.
"Đáng chết, mấy tên hạ đẳng đáng chết này! Thả tôi ra! Tôi là Thiếu phu nhân của Mục gia!
"Im miệng, nếu như cô còn kêu la thì tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy!"
"Báo cảnh sát cái gì? Gọi điện thẳng đến chỗ bệnh viện tâm thần đi!"
Những nhân viên an ninh sợ chọc giận Mục đại thiếu gia, cũng không thèm để ý đến sự giãy giụa của cô ta, thô bạo kéo cô ta ra ngoài.