Phó Lâm Sâm sải bước đi ra khỏi quán bar, mang Mục Vi Vi nhét vào trong chiếc xe thể thao.
Mục Vi Vi lúc này mới phát hiện ra không đúng lắm, giãy dụa thân thể, dùng sức vỗ lên bả vai người đàn ông.
"Anh Hi Lạc, anh… Anh thả em xuống đi… Em thấy chóng mặt, em rất muốn nôn…"
Phó Lâm Sâm lúc này mới nhớ tới, tiểu nha đầu này đang uống rượu say.
Lập tức biến sắc: "Không cho phép cô nôn ra! Cô dám phun ra, toi đập nát mông cô!"
"A a a… Anh Hi Lạc, hôm nay thật hung dữ…"
"Tôi nói rồi, tôi không phải là anh Hi Lạc của cô! Nói nhanh đi, rốt cuộc nhà cô ở chỗ nào?"
Mục Vi Vi tựa lên bả vai người đàn ông, chăm chú suy nghĩ, : "Nhà em ở… ở tại… Ưm... không nhớ rồi… Anh Hi lạc, không phải nhà anh cũng là nhà em sao?"
Cô không thể nhớ nổi địa chỉ nhà, nhưng lại mơ hồ có ấn tượng, gần đây nhất, Trần Hi Lạc ở tại nhà của Mục Diệc Thần.
Nghe nói như vậy, ánh mắt Phó Lâm Sâm nổi lên một tia sắc lạnh.