Nghe được giọng nói của Mục Diệc Thần, Lạc Thần Hi kinh động một phen.
Tiếng chân trầm ổn quen thuộc hướng đến.
Không lâu sau, Mục đại thiếu liền xuất hiện ở ngay phía sau lưng cô.
"Đồ ngốc, anh không phải đã nói rồi sao, hiện giờ em không cần giả dạng thành con trai nữa, vì sao em lại mặc cái bộ dạng xấu xí này?"
Lạc Thần Hi nghe vậy, không phục giơ cằm lên: "Em mặc xấu xí chỗ nào chứ? Rõ ràng là đẹp trai như thế! Mỗi lần em đi ra ngoài, đều có cả đống con gái chăm chú ngó nhìn đấy! Anh thật là không biết thưởng thức gì cả!"
Mục Diệc Thần sắc mặt tối sầm: "Suốt ngày ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, em đắc ý lắm có đúng hay không?"
Trên thế giới này còn có người đàn ông khổ sở như hắn sao?
Vợ mình đúng là đào hoa, trai gái già trẻ lớn bé đều hợp, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.
Sau này tình địch của hắn lại nhiều thêm rồi.
Hết lần này đến lần khác, cô gái ngốc nghếch này một chút tự giác cũng không có!