Lạc Thần Hi quả thực là bị chọc giận đến mức phì cười.
"Cái này căn bản không phải là chuyện có được hay không? Em đến làm việc ở tập đoàn SL là vì muốn báo đáp ân tình của Thịnh tổng. Huống hồ, em cứ như vậy mà từ chức, thực sự là không hề thích hợp, làm cho các đồng nghiệp khác cũng gặp không ít rắc rối. Thịnh tổng là muốn em đi giải quyết nốt hậu quả, cũng là một việc hợp lý."
Mục Diệc Thần nhíu mày, nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô hất cằm lên giải thích cho Thịnh Dục.
Lửa giận trong lòng bỗng chốc trào lên.
Hắn một tay khống chế bả vai của Lạc Thần Hi, đè cô ra ghế sau của ô tô.
Tay kia giơ cằm cô lên.
Cằm Lạc Thần Hi đau xót, cô bị ép phải ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt đầy phẫn nộ của hắn.
"Đồ ngốc này, em là ngốc thật hay sao?"
"Chẳng lẽ em không nhìn ra Thịnh Dục đối với em có ý nghĩ xấu xa sao?"
Lạc Thần Hi há to miệng, vô thức hỏi lại: "Anh… sao anh biết chứ?"