Mục Diệc Thần đột xuất có công việc, trong chốc lát không thể đi được
Lạc Thần Hi liền tự mình ôm bánh bao nhỏ, mang theo Phương Tử Thiến, cùng nhau đến cô nhi viện ở thanh phố B.
Cô nhi viện này nằm ở vùng ngoại thành xa xôi, cảnh vật càng thêm điêu tàn so với năm đó lúc các cô rời đi.
Lạc Thần Hi nhìn trong mắt, âm thầm lắc đầu.
"Tình huống cô nhi viện mấy năm nay có phải không tốt lắm không?"
Phương Tử thiến gật đầu: "Không sai, trên thực tế, không chỉ mấy năm gần đây, kinh tế của cô nhi viện sớm đã đình trệ. Từ khi hội chữ thập đỏ xảy ra bê bối, người đồng ý góp tiền làm từ thiện ngày càng ít. Thành phố B lại không có hào phú đỉnh cấp như Mục gia hàng năm quyên tặng một khoản tiền lớn, nghe nói, cô nhi viện đã tới ranh giới sắp đóng cửa."
Lạc Thần Hi không nhịn được nhíu mày: "Viện trưởng Lâm không nghĩ chút biện pháp nào sao?"
Viện trưởng Lâm của cô nhi viện ở thành phố B, lúc cô còn rất nhỏ, đã trở thành viện trưởng.