Mục Diệc Thần không rõ chân tướng, thấy vẻ mặt cô ảm đạm, còn tưởng là cô lo lắng cho Lục Văn Quân.
Mày kiếm nhíu lại: ''Cô gái ngốc, không cần lo lắng vớ vẩn, mẹ vợ nhất định sẽ không có việc gì.''
Thấy cô gái nhỏ vẫn cúi đầu, Mục Diệc Thần đưa tay ra cầm lấy bàn tay nhỏ của cô.
Bàn tay lớn khớp xương rõ ràng mang theo nhiệt độ ấm người, trái lại từ sâu trong đáy lòng dâng lên một trận run rẩy sợ hãi.
Gần đây, cô sống thật sự là quá hạnh phúc rồi.
Hạnh phúc đến mức... cô gần như đã quên, chính mình từng có một đoạn lịch sử nghĩ lại mà kinh hãi như vậy.
Cô căn bản không xứng với người đàn ông như Mục Diệc Thần!
Mục Diệc Thần phát hiện tay Lạc Thần Hi càng ngày càng lạnh, dường như còn run nhè nhẹ.
Anh nhịn không được nhíu mày, nắm lấy vai cô, ôm cả người cô vào lòng.
Thấp giọng dỗ dành bên tai cô: ''Làm sao vậy? Sao lại phát run? Có phải cảm thấy lạnh không, điều hòa mở quá thấp sao?''
Lạc Thần Hi lắc lắc đầu.