Lạc Thần Hi ngẩn ra: ''Có ý gì? Cái gì mà ở trên ở dưới...''
Nói được một nửa, cô đột nhiên phản ứng kịp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ bừng.
''Anh... Anh quá đen tối rồi đấy! Tư tưởng quá không thuần khiết! Đường Đường còn ở đây, anh đừng nói linh tinh!''
Mục Diệc Thần nhếch môi: ''Anh đen tối? Anh đen tối chỗ nào? Em nói xem?''
Lạc Thần Hi hung hăng trợn mắt nhìn anh.
Ý cười bên khóe miệng Mục Diệc Thần càng lộ rõ tà khí: ''Thế nào? Em chọn cái nào? Nếu không chọn, chúng ta liền thử hết một lần...''
Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô gái nhỏ, yết hầu chuyển động lên xuống.
Bất giác ghé sát vào...
''Ba ba thối! Đại sói xám! Tránh ra!! Không được bắt nạt chị!''
''Đệch...!"
Mục Diệc Thần bỗng nhiên đau đớn kêu ra tiếng.
Bánh bao nhỏ không biết xông vào từ lúc nào, ngăn trước mặt Lạc Thần Hi, chân ngắn nhỏ còn không ngừng giẫm đạp về phía anh.