Có vài người, thậm chí làm rơi cả chiếc đũa xuống đất.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
''Cái này... Cái này là tình huống gì vậy?''
''Xem ra, Lạc Thần Hi hình như thật sự... thật sự quen biết với bọn họ?!''
''Cái này... này cũng quá thần kỳ rồi? Sao có thể như vậy?''
''Đợi chút, vừa rồi tôi rõ ràng nghe được, thầy Andy chưa từng nghe qua tên của Lạc Thần Hi mà? Vì sao chỉ mới chớp mắt, anh ta liền thân thiện với Lạc Thần Hi như vậy? Là tôi bị sinh ra ảo giác sao? Hay là thầy Andy nhận sai người?''
Lục Nhã Tĩnh cũng nghĩ tới điểm này, vội vàng đi tới phía trước, ngắt lời ba người đang đối thoại.
''Ách... cái kia... Thầy Andy, thầy Hoàng, quấy rầy một chút...''
Hoàng Hi không vui nhíu mày: "Làm sao vậy? Có chuyện gì không thể chờ một chút lại nói sao? Không thấy chúng tôi đang nói chuyện nghiêm túc sao?''
Lục Nhã Tĩnh nghẹn họng, mở to hai mắt nhìn.
Hoàng Hi lại còn nói đang nói ''chuyện nghiêm túc'' với Lạc Thần Hi!