Mặt Mục Diệc Thần tối sầm.
Vậy mà lại bị công chúa nhỏ khinh thường!
Anh cắn chặt răng: "Ai cho phép con lúc nãy chỉ chơi bột mì? Nếu ba ba vô dụng, vậy con tự dỗ chị đi!"
Nói xong, anh lấy điện thoại ra, một lần nữa gọi cho Lạc Thần Hi.
Bánh bao nhỏ ở trên vai ba ba, ánh mắt nháy cũng không nháy một chút mà nhìn di động chăm chú.
Thế nhưng, tiếng chuông vang lên một lần lại một lần, lại không ai nghe máy.
Bánh bao nhỏ cũng từ mới đầu vẻ mặt đầy chờ mong, dần dần trở nên mất mát, mặt bánh bao nhăn nhó.
Chu mỏ lên, trừng mắt liếc nhìn Mục Diệc Thần.
''Nhất định là ba ba quá ngốc, chọc chị tức giận! Chị không nghe máy, không cần Đường Đường, oa...!"
Bánh bao nhỏ một lời không hợp, vậy mà liền khóc lớn lên.
Hai bàn tay nhỏ còn không ngừng cọ tới cọ lui trên người Mục Diệc Thần, biến tây trang đen cắt may thủ công của anh thành một đống nếp nhăn.
Mục Diệc Thần dỗ một lúc lâu, cũng không thấy đỡ hơn.