"Thật sự không còn ghi chép nào khác? Em xác định vậy?" Lạc Thần Hi cũng vội hỏi.
"Xác định, đương nhiên là xác định!"
Mục Diệc Lăng liên tục gật đầu.
Lạc Thần Hi xụ mặt: "Chỉ dựa vào những ghi chép này thôi thì vẫn chưa thể xác định được mẹ em đang ở đâu, cũng không thể xác định được mối quan hệ của Lạc Thần Tâm và thế lực thần bí kia…"
Cô dừng một chút, dường như nghĩ đến gì đó.
"Đúng rồi! Xung quanh bệnh viện đều có camera giám sát đúng không? Mặc dù chắc chắn những cái camera này cũng bị người khác động tay động chân, nhưng Nhị thiếu gia giỏi như vậy, nhất định là có cách để khôi phục dữ liệu lại mà đúng không?"
Lạc Thần Hi dùng vẻ mặt trong đợi nhìn Mục Diệc Lăng.
Rõ ràng, Mục Diệc Lăng hơi sững sốt.
Mục đại thiếu gia sầm mặt, bước lên một bước, không chút dấu vết chặn đi ánh mắt của Lạc Thần Hi.
"Chị dâu em đang hỏi em đấy!"