"Ngày đó, chúng tôi mang bà Lục ra khỏi bệnh viện Di Hòa, được nửa đường thì bà ấy đột nhiên phát bệnh. Tình hình lúc ấy rất đáng sợ, bà ta cả người không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, giống như có thể tắt thở bất cứ lúc nào…"
Nghe thế, tim Lạc Thần Hi muốn nhảy lên tới cổ họng.
"Bệnh tình của bà ấy nặng như vậy mà mấy người còn cưỡng ép đưa bà ấy đi, còn không mau đưa lại về bệnh viện?"
Người thanh niên tóc dài kêu oan: "Mục phu nhân, chúng tôi cũng không muốn hại bà Lục, chúng tôi chỉ vì kiếm tiền, có thể không giết người chắc chắn sẽ không giết! Đại ca của chúng tôi cũng có hỏi, có muốn đưa bà Lục vào bệnh viện lại hay không, nhưng mà Lạc Thần Tâm lại nói, đến bệnh viện lúc này sẽ bị bại lộ, đến lúc đó công sức đều đổ sông đổ biển! Nếu như người đã chết, cứ xử lý gọn gàng là được, trực tiếp ném thi thể xuống sông là có thể giải quyết toàn bộ."