Nghe được lời nói của người y tá, trái tim Lạc Thần Hi đã nhảy lên tận cổ họng rồi.
Cô vội vàng hỏi tiếp: "Sau đó thì sao? Cuối cùng có cấp cứu thành công không?"
Cô nhất thời kích động, nắm lấy cổ tay của người y tá, cả người vươn về phía đối phương.
Y tá nhìn gương mặt anh tuấn gần sát mặt mình như vậy, khuôn mặt lập tức đỏ lên.
Nghe cô thúc giục mới vội vàng hắng giọng một cái "Chuyện này… Lúc ấy cấp cứu được, nhưng mà tình trạng của bệnh nhân lại không tốt, tôi dường như nghe bác sĩ nói một câu, tình trạng hiện tại của bà ấy có lẽ không sống qua nổi bốn mươi tám giờ…"
"Cái gì?! Nếu vậy… Nếu vậy không phải bây giờ Lục Văn Quân đã… đã…."
Trong đầu Lạc Thần Hi oong lên một tiếng, tay chân cô đều trở nên lạnh buốt.