Lạc Thần Hi hất cằm, vừa nói vừa cảm thấy đắc ý.
"Vừa rồi anh có nhìn thấy biểu cảm của Lục Triết Thanh không? Rất buồn cười! Thật ra, vừa rồi là em cố tình dùng kiếm chém cậu ta đấy, không phải ngẫu nhiên đâu! Ai bảo cậu ta là cái loại có đầu óc lệch lạc, đừng trách sao em ăn miếng trả miếng!"
Mục Diệc Thần nhìn thấy cô vẫn còn cười được, tức giận đến mức không thèm nói thêm gì.
Hắn áo nút áo trên cổ áo cô ra, cúi đầu hung hăng cắn một cái lên xương quai xanh của cô!
Lần này, Lạc Thần Hi cười không nổi nữa.
Cô thét lên: "Mục Diệc Thần, anh… anh làm cái gì vậy?! Sao lại cắn em? Đau quá!"
"Cắn em thì đã sao! Có phải em cảm thấy đắc ý lắm đúng không? Nếu như anh không dạy dỗ em một chút sợ rằng em không nhớ được gia quy của Mục gia nữa!"
Nghe được hai chữ "dạy dỗ" gương mặt Lạc Thần Hi lập tức đỏ bừng lên.
Trong đầu không tự chủ hiện lên vài hình ảnh không thể tả được.