Nụ cười trên mặt Mục Diệc Thần mang theo mấy phần tà khí.
Lạc Thần Hi giật mình, ngay sau đó nổi giận.
"Em nói là… Em mót lắm rồi!! Anh để em đứng dậy nhanh lên!"
Cô đưa tay, đẩy ngực Mục Diệc Thần ra.
Người đàn ông kia vẫn không chút nhúc nhích, cười một cách du côn "Đồ ngốc, em cho rằng anh bị ngốc à? Nếu như anh để em đứng dậy chắc chắn em sẽ chạy thẳng ra cửa, chuồn đi mất!"
Nụ cười của Lạc Thần Hi cứng lại "Anh nghĩ sai rồi, em… em thật sự muốn đi WC, thật…"
Mục đại thiếu gia vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của cô.
Thật là càng ngày càng khó lừa gạt!
Càng thảm hơn chính là, cô thật sự muốn lừa gạt Mục Diệc Thần, mục đích giống hệt như hắn nói, muốn nhân cơ hội đào tẩu đi.
Nhưng mà, từ lúc bước vào vũ hội đến giờ cô vẫn chưa đi WC lần nào, cái này cũng là thật.
Không nhắc đến vấn đề này còn không cảm thấy gì, nhưng cứ lập đi lập lại mấy lần như vậy cô có cảm giác mình… mắc đến đáng sợ.