"Thì ra…. còn có chuyện như vậy!"
"Quả nhiên là ra một vở kịch hào môn!"
"Tôi còn là cảm thấy kì lạ, thân phận Mục đại thiếu gia như vậy, sao có thể cưới một người phụ nữ như Lạc Thần Tâm. Bây giờ coi như hiểu rồi.."
"Nhanh nhanh ly hôn đi! Sao cô ta còn muốn đứng cạnh Mục đại thiếu gia chứ?"
Lạc Thần Tâm hít một hơi, không lên không xuống, suýt nữa nín chết!
Nếu như ở trường hợp khác, cô ta đã không nhịn được đứng lên mắng chửi người rồi.
Thế nhưng bây giờ cô ta đang đứng cạnh Mục đại thiếu gia, cô ta còn muốn giữ hình tượng…
Lạc Thần Tâm ép mình phải đè nỗi tức giận xuống, bộ mặt biểu hiện như muốn khóc hướng về phía Mục Diệc Thần.
"Chồng à…. Anh xem bọn họ nói gì đi? Sao bọn họ có thể nói như vậy chứ? Đây chính là vũ nhục cả Mục gia. Chồng….."
Thanh âm cô ta nhẹ nhàng, nghe đáng thương không chịu được.
Giống như nói chuyện cứng rắn một chút sẽ làm cho cô ta khóc vậy.