"Chồng à, đã mấy ngày anh không về nhà rồi, rốt cuộc em đã làm sai điều gì làm anh không vui vậy? Có phải anh vẫn giận em chuyện ở buổi tiệc từ thiện? Em …. em thực sự không cố ý…."
Lạc Thần Tâm tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu, còn nặn ra vài giọt nước mắt.
Mục Diệc Thần hé mắt, đáy mắt hiện rõ vẻ chán ghét.
Nhìn thấy người phụ nữ có khuôn mặt giống vợ hắn như đúc, thật làm cho hắn buồn nôn!
"Chồng ơi?"
Lạc Thần Tâm còn không hề hay biết, đi về phía Mục Diệc Thần.
Vì gây sự chú ý của Mục Diệc Thần, cô ta cố ý mọi thông tin từ miệng Mục Vi Vi, học theo phong cách thời trang của Lạc Thần Hi.
Chiếc áo sơ mi lộ ra xương quai xanh hoàn mỹ, thật làm cho người ta phải suy tư.
Tuy nhiên, Mục Diệc Thần thấy cô ta lại gần, lập tức lùi một bước.
Vẻ mặt lãnh đạm nói, "Anh đã nói rồi, mấy ngày này công ty nhiều việc, không có thời gian về nhà, hai người cũng đừng đến đây làm phiền anh. Bây giờ hai người về Vân Hồ Nhã Uyển đi!"