"Người đâu? Sao đến một người cũng không có? Trong phòng bừa bộn như vậy, đến một người thu dọn cũng không có sao? Mục gia tốn nhiều tiền thuê các người như vậy, chỉ để các người hưởng phúc dưỡng già à?"
Vừa ra cửa, Lạc Thần Tâm đã không chút khách khí chửi rủa.
Vừa rồi Lạc An Quốc và Reis đã làm cô ta nhịn một bụng tức giận, cô ta cũng chỉ muốn phát tiết trên mấy người giúp việc này một chút.
Mục Vi Vi ngẩng đầu nhìn Lạc Thần Tâm.
Chớp chớp mắt, còn có chút chưa định thần lại.
"Chị… chị dâu? Chị sao vậy?"
Trong ấn tượng của cô, từ trước đến giờ tính tình chị dâu rất tốt, cho dù tâm tình không tốt cũng không phát tiết lên người giúp việc, nhiều nhất cũng chỉ giày vò anh cô một chút.
Biểu cảm dữ tợn bây giờ cứ như biến thành một người khác.
Lạc Thần Tâm bây giờ mới chú ý đến Mục Vi Vi.
Cô ta trố mắt, sắc mặt biến đổi, đè sự tức giận xuống, lộ ra nụ cười.